Thời gian đá cuội

Share on:

Tháng năm vơi cạn, điều ta nghĩ đến nhiều nhất có lẽ là thời gian. Mỗi giây mỗi khắc nó hiện diện và trôi qua cùng hơi thở, ấy thế rồi ở một điểm ngưng đọng, thời gian đôi khi trở thành nỗi ám ảnh của con người. Ám ảnh vì chưa làm được gì mà đã thấy hết năm hết tháng, như lời của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn một lần trả lời phỏng vấn. Ám ảnh vì quỹ sống chùng như vơi cạn. Ám ảnh cả vời vợi tương lai không đoán định được với ít nhiều người. Nỗi ám ảnh thời gian không dễ rũ bỏ, nhất là khi ta ngày một lớn lên. Tuổi hồn nhiên ngày một xa dần.

Vì cùng với nước chảy chân cầu là sự đổi thay. Ta mong ngày qua nhanh để ta nhanh trưởng thành. Ta mừng thấy ta của cuối năm đã khác lắm với ta của đầu năm. Nhưng có khi nào ta của ngày hôm nay chừng như phản bội lại chính ta của ngày hôm qua. Lớn lên là quá trình không chỉ có những thành tựu tích cực. Như nước mùa qua, phù sa có khi phải nhường chỗ cho rác rến chiếm lĩnh chủ lưu. Cho nên dày ngày nặng tháng cũng là khi ta phải cảnh giác với chính mình. Biết "nhiều khi nhận ra ở mình một thói xấu ngày xưa không có".

Trời mang giông bão mỗi mùa để người trui rèn ý chí, nhưng ngày tháng cũng mang ấm êm dễ ru ngủ con người. Thời gian nhiều khi đồng loã cho thói tập nhiễm có cơ hội xâm chiếm ta. Khi Xuân qua ta phơi phới ủ mộng làm gì đó cho cuộc đời, rồi khi Đông về, ta dựng cổ áo vội vàng vô cảm cắm cúi lẫn vào đám đông lo thân mình. Là khi ta tuổi mười lăm trong trẻo và chính trực với đúng và sai, với điều ngay lẽ phải, sao rồi một ngày ta dễ dàng khoác thêm những uyển ngữ tế nhị lên thoả hiệp của chính mình giữa đám đông. Mưa gió giông tố mùa tiếp mùa, ngàn triệu năm luôn thế. Chỉ sợ nhất là chính ta tự thay đổi, để "thời gian xoay mòn thành đá cuội" (TCS).

Ủ ấp một giấc mơ, nuôi lớn một tính cách cũng cần có thời gian. Để dòng thời gian không xoay mòn hết góc cạnh của viên đá độc nhất vô nhị là chính ta, ta phải biết luôn là chính mình. Như nuôi một ngọn lửa trong tim. Để không tự thôi miên chính mình. Người hạnh phúc là người mang giấc mơ tuổi trẻ đi mãi, dù có thể nó mãi mãi không thành hiện thực. Người hạnh phúc là người luôn giữ được nét cá tính riêng có, để lại dấu ấn trong bạn bè và cả những người từng gặp, từng quen. Một khối tưởng như đồ sộ trước tác chưa chắc đã đóng đinh vào ký ức người đời bằng một nét cá tính độc đáo. Nếu nét cá tính độc đáo ấy là điểm mấu chốt của một nhân cách đặc biệt, thì sức sống của nó còn lâu dài hơn nữa.

Thời gian là để nét riêng có của chính ta càng rõ hơn. Thời gian không thể khiến ta trở nên nặng nề trì trệ, hay tệ hơn, trơ lì cảm xúc để rồi hồn nhiên lẫn vào đám đông vô cảm. Để rồi khi mưa đã tạnh mà chừng như lòng mãi lạnh.

- Hà Nhân -

true